Thứ năm, 28/03/2024Websie: THOBANGNAO.VN - THOBANGNAO.COM

Mạng xã hội:
Facebook Google Twitter Blogkeen Linkedin
ĐIỀU KHIỂN KHÍ TRONG CƠ THỂ CON NGƯỜI - TÁC GIẢ: NGUYỄN TOÀN THẮNG
Điều khiển khí trong cơ thể con người

Cảm nhận

Lời nói đầu

Chương 1: Tuổi thơ

Chương 2: Học ở Tiệp

Chương 3: Bệnh hen - Những hiểu biết ban đầu

Chương 4: Sài Gòn - Những ngày đầu

Chương 5: Đội trưởng

Chương 6: Qua Tây Đức

Chương 7: Sài Gòn - Sự trở về

Chương 8: Luyện thở

Chương 9: Cảm nhận & đường đi của khí

Chương 10: Học thuyết Âm Dương và Đông y

Chương 11: Đảo chiều khí

Chương 12: Sự khác biệt giữa cách thở thuận chiều với những cách thở khác

Chương 13: Sự khác biệt giữa đông y và tây y

Chương 14: Châm cứu xương hàm

Chương 15: Các hình thức đối xứng

Chương 16: Nguyên nhân và cách chữa bệnh mãn tính

Chương 17: Đau răng - Đau mắt

Chương 18: Giấc ngủ

Chương 19: Nhất dáng nhì da

Chương 20: Những bệnh tiềm ẩn

Chương 21: Chữa bệnh ảo

Chương 22: Khí và tâm linh

Chương 23: Niềm tin

Chương 24: Bệnh vong nhập, vong theo

Chương 25: Trước cánh cửa tử thần

Chương 26: Khí và phong thủy

Chương 27: Khí và giọng hát

Chương 28: Khí và các chấn thương về bong gân, sai khớp

Chương 29: Dùng khí có cai nghiện được thuốc là và ma túy không

Chương 30: Có chữa bệnh sida bằng khí không

Chương 31: Bệnh ung thư

Chương 32: Khí và tình dục

Chương 33: Khí và võ thuật

Chương 34: Tại sao lại thở thuận chiều

Phần kết

Video - Clips
Thống kê truy cập
  • Đang online : 18
  • Hôm nay : 3948
  • Tháng này : 103920
  • Tổng truy cập : 8527290
Follow us: Youtube G+ twitter Facebook
Tin tức

Đoạn Đời Đau Thương Của Người Đàn Bà Có Tài Năng Thiên Bẩm

Đoạn Đời Đau Thương Của Người Đàn Bà Có Tài Năng Thiên Bẩm
“Thánh Nhân cứu mạng “

Vòng vèo qua những con phố nhỏ ở trung tâm TP.HCM, chúng tôi tìm thấy căn nhà cũ kỹ, nhỏ xíu mặt đường, nằm lọt thỏm giữa những căn nhà cao tầng ở một khu phố sầm uất. Người đàn bà dáng nhỏ bé , giọng nói nhẹ nhàng tiếp chuyện. Bà là Trần Thị Ngọc Hường, từng là bệnh nhân, học trò thân thiết, theo sát cuộc sống, công việc của Lương y Huỳnh Thị Lịch suốt mấy chục năm trời, cho đến khi bà về bên kia thế giới.

Bà Hường sinh ra trong một gia đình cách mạng. Gia đình tập kết ra Bắc từ năm 1954. Bà tốt nghiệp Đại Học Kinh tế ở Hà Nội năm 1970, rồi công tác ở Cục Quân trang , thuộc Tổng cục Hậu cần. Bà về hưu từ năm 1990.

Nhắc đến lương y Huỳnh Thị Lịch, nhân vật huyền thoại của Sài Gòn,bà Hường rưng rưng, xúc động. Bà bảo rằng, khi lương y Lịch mất đi, bà cũng như tất cả học trò đều vô cùng đau xót, nuối tiếc. Bao nhiêu tinh hoa về bấm huyệt tưởng rằng bà mang cả xuống suối vàng. Rất may là từ bà và một số học trò của bà Lịch, cùng với những tài liệu truyền lại, nhà cảm xạ Dư Quang Châu đang ra sức khôi phục lại môn bấm huyệt huyền diệu của bà Lịch.

Theo bà Hường , bà sống được đến ngày hôm nay, là duyên trời đưa bà đến với bà Lịch. Vào năm 1977, khi ba mất, bà đau buồn, rồi đổ bệnh, suy nhược cơ thể nghiêm trọng. Trong khi đó, bà vẫn phải làm việc tăng ca. Sức khỏe yếu, công việc vất vả nên bà đãbị tai biến đến nỗi hai tai điếc đặc, liệt nửa người , mặt mũi méo xệch. Bà được điều trị khắp nơi, nhưng chẳng ăn thua gì. Một ngày, bác sĩ Huỳnh Ngọc Tựng, Chủ nhiệm Khoa Đông Y Bệnh Viện 175 dẫn bà đến ngã ba Hàng Xanh gặp lương y Lịch. Bà Hường nhớ lại: “Hôm tui đến đông bệnh nhân lắm, dễ đến 200 người. Bà nói chuyện hay, làm thơ hay, thậm chí nói chuyện toàn bằng thơ. Lúc đó một bà cụ đẹp lão lắm làm nhiệm vụ ghi chép cho bà. Đến lượt tui, bà xem bệnh, rồi bảo rằng bệnh nặng, phải bấm huyệt rất lâu mới khỏi. Lúc đó, tui cũngkhông tin lắm, nhưng bà bấm huyệt xong, tui thấy nhẹ cả người , tinh thần phấn chấn và có niềm tin lắm. Tui xin được làm học trò của bà, ngày ngày qua lại giúp đỡ bà làm việc vặt. Bà chữa khỏi bệnh cho tui, rồi dạy tuicách bấm huyệt. Tui cũng chuyên cần học hỏi, nhưng kiến thức của bà mênh mông quá tui học theo cũng chỉ được phần nào thôi“.

Theo bà Hường, khi đã như con cháu trong nhà, thi thoảng những lúc rỗi rãi, bà Lịch cũng kể về thân thế kỳ lạ của bà. Bà Lịch hay tâm sự với bà Hường, nên bà Hường là người hiểu rõnhất về lương y Lịch.

11 tuổi đi bộ vào Nam tầm sư

Lương y Huỳnh Thị Lịch , tên thật là Trần Thị Kim Thanh (SN1917 ). Bà sinh ra và lớn lên ở huyện Ý Yên (Nam Đinh ). Mẹ mất sớm, cha lấy vợ hai, bỏ mặc bé Thanh bơ vơ, không ai luôi dưỡng. Năm 11tuổi, cô bé Thanh nghe người làng kể về những đồn điền cao su mênh mông bát ngát trong Nam và trong đầu bé nảy sinh mong muốn trở thành công nhân cao su, được ăn cơm no bụng. Nghĩ thế, Thanh lên đường vào Nam. Không có tiền nên chỉ có cách đi bộ. Ban ngày vừa đi vừa xin ăn, tối ghé nhà dân ngủ nhờ. Bé cứ đi bộ 2 năm như vậy thì vào đến Bình Dương. Bé Thanh tìm đến một đồn điền cao su xin việc, tuy nhiên, nhỏ tuổi quá, nên người ta không nhận. Đang lang thang, không biết đi đâu thì gặp một người họ Huỳnh, là một võ sư gốc Bình Định, nhưng nổi danh khắp Bình Dương thời kỳ đó. Vì bái võ sư họ Huỳnh làm sư phụ, sau này nhận làm cha nuôi, nên đổi họ và tên của mình, thành Huỳnh Thị Lịch. Ông này đã nhận Thanh vào võ đường của mình, cho bé làm chân giúp việc, để có nơi ăn chốn ở. Chính vị võ sư họ Huỳnh này đã phát hiện ra năng kiếu bẩm sinh của Thanh, nên đã dạy võ cho bé Thanh. Cô bé liễu yếu đào tơ này học võ rất nhanh.

Bà Hường nhớ lại, hồi gặp bà Lịch, bà đã ngoài 60, thế nhưng, đêm trăng, bà Lịch vẫn múa võ ngoài sân, đường quyền nhanh như chớp. Cũng chính vì quá trình học võ, thông thuộc các huyệt đạo, mà sau này,có thời kỳ làm y tá ở phòng mổ ở Bệnh Viện Hỏa Xa, bà đã học nghề rất nhanh. Bác sĩ của phòng mổ là người Pháp. Khi ông này thực hiện ca mổ, đều thấy bà Lịch xem rất chăm chú. Đặc biệt, khi ông mổ tử thi, bà luôn xin phép được xem các đường kinh lạc. Ông bác sĩ người Pháp hết sức ngạc nhiên với sự hiểu biết của bà về cơ thể con người. Ông bác sĩ ngoại quốc ấy rất khâm phục trí nhớ tài năng của bà, nên đã đưa bà về nhà mình, để bà phụ giúp việc vặt, trông nom hai cô con gái cho vợ chồng ông ta.

Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang

18 tuổi , vợ chồng bác sĩ người Pháp về nước, bỏ lại Lịch bơ vơ. Một gia đình giàu có ở Củ Chi đã nhận Lịch về nuôi, Gia đình này có người con trai tên Trần Văn Hải, làm ở nhà đèn(sở điên lực – PV). Mặc dù chỉ là người ở, nhưng tuổi 18, Lịch phổng phao, xinh đẹp, mái tóc dài chấm hông. Hải đã ngỏ lời và nhận được sự đồng ý của Lịch. Tuy nhiên, mối tình giữa công tử con nhà giàu và cô gái ở đợ quả thực là một trò hề cho thiên hạ ngày đó. Không cấm cản được đôi trai gái này, gia đình đã từ mặt. Hải và Lịch bỏ ra ngoài sinh sống. Hai người đã được các chiến sĩ cách mạng cảm hóa. Bà Lịch trở thành nữ biệt động thành, còn ông Hải trở thành chiến sĩ quân báo cách mạng .

Hàng ngày, người phụ nữ tóc dài ấy với gánh hàng rong lởn vởn khu nội thành để thu nhập tin tức. Ông Hải đã hy sinh anh dũng năm 1948. Bà Lịch trở thành vợ liệt sĩ khi mới 30 tuổi. Khi ấy bà đã có 3 người con và cũng từ đó cuộc đời bà là những chuỗi dài những ngày kinh hoàng. Cô con gái lớn 13 tuổi khi theo bà đi cắt lúa ở Đồng Tháp Mười, gặp bọn Tây đi càn, thấy cô bé phổng phao, xinh xắn, chúng đã thay nhau hãm hiếp đến chết. Năm trước cô con gái lớn chết thì năm sau cả hai cậu con trai đều chết trên tay bà, bữa đó, bọn địch tổ chức càn quét vào cơ sở cách mạng còn non trẻ của ta. Bà bế con cùng các chiến sĩ ẩn mình dưới một dòng kênh. Bọn địch với súng ống tua tủa càn qua cánh đồng, mọi người phải lặn xuống, hai cậu con trai sợ quá, khóc thét lên. Nếu lộ, tất cả cùng chết, không còn lựa chọnnào khác, bà đã bóp mũi hai con, lặn xuống kênh, chờ giặc càn qua. Tuy nhiên, khi ngoi lên mặt nước thì hai con trai của bà đã tắt thở. Từng có chồng, có tới ba mặt con, nhưng rốt cục, bà lại bơ vơ một mình.

Lang bạt kỳ hồ và trở thành truyền nhân của cao thủ ấn huyệt trên đất Ấn Độ

Đang lúc đau buồn như phát điên, thì ông bác sĩ người Pháp sang Việt Nam. Gặp lại bà, ông đưa bà luôn sang Pháp sống với họ. Ở Pháp một thời gian, dù cuộc sống giàu sang, nhưng bà không chịu được cảnh tù túng, gò bó, nên trốn khỏi nhà,đi lang thang. Cuộc sống nay đây mai đó, bà lang thang hết nước này đến nước khác. Sang Ấn Độ, bà gặp một vị đạo sĩ kỳ lạ, người Pakistan,tu trong một quả núi. Thấy bà bơ vơ, nhưng lại thông minh, lanh lợi, giỏi võ nên ông thầy này đã nhận bà về ngôi đền nơi ông tu. Ông thầy người Pakistan này rất giỏi môn bấm huyệt. Hàng ngày, có cả trăm người xếp hàng chờ đến lượt được ông bấm huyệt. Bà Lịch hết sức kinh ngạc về tài năng của vị đạo sĩ này. Bệnh nhân đầu tiên bà được chứng kiến là một người Nhật. Ông này bị liệt cánh tay, nhiều năm không nhấc lên nổi, thế nhưng vị đạo sĩ chỉ cần bấm vài cái, ông ta có thể giương được cánh tay lên. Vô số bệnh nhân bị câm, điếc sau khi được bấm huyệt đã nói được, nghe được. Người ngồi xe lăn thậm chí đứng lên đi. Người đang chống nạng cũng ném nạng đi luôn. Trước ngôi đền vị đạo sĩ này tu, cócả đống nạng gỗ do người bệnh vứt lại.

Thấy bà Lịch thông minh, sáng láng, lại hiểu biét khá rõ về khinh mạch, nên ông thầy người Pakistan này đã dậy bà phương pháp bấm huyệt. Suốt 12 năm trời bà Lịch sống quanh quẩn quanh ngôi đền trên núi và chuyên tâm học bấm huyệt, vừa tiếp thu tinh hoa môn bấm huyệt kỳ lạ này, vừa giúp thầy trị bệnh. Ông còn nói với bà rằng, khi nào ông truyền dạy hết bí quyết bấm huyệt cho bà, thì ông sẽ chết. Năm thứ 12, biết không sống được lâu nữa, ông gọi bà Lịch đến bên nói chuyện y đạo. Ông bắt bà ngồi khoanh chân, mặt đối diện .Ông lấy hai chiếc khăn đỏ, một cái trùm lên đầu mình, một cái trùm lên đầu bà Lịch. Ông niệm thần chú xong thì nói “Con sẽ trở thành thầy giỏi, nhưng cả đời con phải làm phước cứu người, không đượclấy tiền của ai“. Bà Lịch có cảm giác đầu mình sáng láng hẳn ra, như thể vị đạo sĩ truyền hết năng lực thành tựu của mình qua mấy câu bùa chú. Vị đạo sĩ này đưa cho bà Lịch một chồng sách, rồi ông qua đời.

Form liên hệ

Hãy liên hệ với chúng tôi để nhận thêm thông tin

Họ và tên:*
Điện thoại:*
Email:*
Nội dung
Video - Clips