Vào năm 1997 khi từ Đức trở về Việt nam tôi đã mang theo bao nỗi buồn trong cuộc sống. Sau đó tôi đã xin vào làm việc trong 1 công ty xây dựng của tư nhân. Tại đây có những mối quan hệ mới đã xẩy ra … và cuối cùng được kết thúc bằng một bài thơ viết riêng tặng nàng. Bài thơ bị thất lạc 18 năm và hôm nay trong khi xắp xếp lại đống giấy tờ năm xưa tôi đã tình cờ thấy nó. Đọc lại bài thơ mà thấy là lạ, không ngờ có một thời mình đã mắc bệnh… đau tim, không ngờ mọi việc sau này lại diễn ra đúng như bài thơ đã viết. Hôm nay xin đăng lên để mọi người cùng xem.
BÀI THƠ TẶNG MÈO
Có lần tôi thấy một cô bé
Lặng lẽ ngồi ăn tô bún bò
Cô ăn từng chút, ăn từng chút
Để gạt sang bên một đống hành
Cô nói hành hôi, rằng hành hôi
Dù có chiên thơm vẫn cứ hôi
Ngay cả rau tươi đầy hương vị
Vẫn có cái gì hơi hôi hôi
Thấy lạ nên tôi mới thích gần
Làm quen mới biết được tên Meo
Một con mèo nhỏ hay ăn vụng
Nhưng mỗi lần ăn chỉ tí teo
Khi đã quen nhau nó thích đùa
Có lần tha mất cả hồn tôi
Đem gởi ở nhà con mèo khác
Cuối cùng lại dấu ở ngọn cây
Bực lắm nhưng tôi chẳng dám hờn
Không hồn ma thấy cũng chẳng theo
Nhiều khi tức quá ghìm không nổi
Tôi hét ầm lên chữ meo meo
Tôi hỏi tại sao lại gặp Mèo
Để rồi thầm nhớ nhớ, thương thương
Để rồi đêm ngủ nằm thao thức
Nghe tiếng meo meo cảm thấy buồn
Biết vậy mà tôi tránh được đâu
Vẫn cứ gặp Meo suốt cả ngày
Vẫn thích gần Meo vui trò chuyện
Bởi nếu thiếu Meo còn buồn hơn
Vậy cô là ai! Cô bé ơi
Xin đừng quên tôi, đừng nhớ tôi
Để tôi vui lắm, tôi buồn lắm
Để lúc tôi yêu, tôi chẳng yêu
Cô không bắt chuột thì đi đâu
Có con chuột bự đòi bắt cô
Sao cô chỉ đứng ngoài gõ cửa
Ngập ngừng bước vô, chẳng bước vô
Tôi thích đổi cô thành loài chim
Chim bé xinh xinh thích chuyền cành
Thích mổ táo chua, ăn nhãn ngọt
Thích bò, thích bía, thích bột chiên
Hình như chim nhỏ biết rõ tôi
Biết được rằng tôi muốn những gì
Biết cả khi vui, khi buồn nhớ
Biết nhiều, nhiều quá, quá chim ơi
Vậy đố chim rằng tôi thích chi
Thích nhìn, thích ngắm cái chi chi
Thích con chim nhỏ hay qua lại
Thích mà dị ứng uống thuốc chi
Thích điều muốn đến lại không đến
Thích không muốn xa lại cứ xa
Mai ngày xa cách anh sẽ thích
Thích nhớ chim xinh những nét buồn
Phảng phất nơi em những nét buồn
Nét buồn đọng lại ở bờ mi
Nét buồn đọng lại trên môi nhỏ
Nét buồn nhìn anh buồn thêm buồn
Tôi biết một nơi chữa bệnh buồn
Băng đăng nhà lạnh ở Đầm Sen
Nếu mà buồn quá thì chết cóng
Muốn sống chim ơi cứ phải cười
Có con chim nhỏ đến nhà chơi
Nó chẳng đứng yên hót suốt ngày
Lỡ mai bay mất anh buồn lắm
Anh sẽ lặng im để chim bay
Chim ơi! Lỡ có phải chia xa
Thì đừng bay xa quá là xa
Cứ ở gần gần còn thấy mặt
Còn thấy được chim, còn được buồn.
Sài gòn 12/1997
Nguyễn Toàn Thắng
Đấm Sen Tết 1998